Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

Điểm xuyết trong một bài thơ



Đọc thơ Đinh Thị Thu Vân thường phải ngẫm, để rồi liên tưởng…. Đầu bài thơ có hai cụm động từ “hôn sâu” và “hôn xa”. “Hôn sâu”, “hôn xa” là hôn như thế nào ? Chắc không hẳn là những chiếc hôn sâu và dài thiên về sinh lý, có thể là những chiếc hôn sâu xa đượm nỗi buồn ngay từ lúc gieo nhân, để rồi nhận lấy quả chỉ là ngần ấy là được buồn, được đau...! Đến “ngàn chiếc hôn sâu” nhưng cũng đến” ngàn chiếc hôn xa vời vợi” Nỗi buồn đến ngay lúc khởi đầu, từ dự cảm về sự “chông chênh”, bởi “ nỗi xa bờ lạc bãi”, cho cái hồi kết của một tình yêu. Tôi cảm nhận rằng cái mở và khép của bài thơ ngay là từ hai hình ảnh “hôn”này. Đó chính là một điểm hay trong bài thơ.

Đây lại là lời tự sự như nói với chính mình.
“yêu cho thấu nỗi trắng tay
yêu cho thấu tình yêu huyễn hoặc
yêu chỉ để biết mình còn đây, vẫn còn đây xao xác”

Có thể nói, đây là sự nhiệt thành trong tình yêu, một kiểu yêu rất riêng của Đinh Thị Thu Vân: yêu hết mình, yêu đến cùng tận…. dù có thể không được sự hồi trả tương xứng. Với cái cách yêu như thế,khiến người đọc nào mà không cảm thấy xót xa, cảm động hoặc đau lòng… Đây cũng là một điểm hay trong bài thơ.

Cũng có lúc cô cho rằng không phải cô chỉ có “cho” mà không cần đáp trả:
“ nào phải đâu lòng em chỉ biết có cho đi
em cũng là đang vun vén cho mình bao ước mơ ích kỷ
em đang gom góp về em từng mảnh vụn khát khao hoen rỉ…”

Hình như là rất thật, hình như “có ngày 8/3 vùng lên” ở đây, dù có chắc được gì đâu, hoặc là có nhưng chỉ đổi được tí tẹo… “ tự đổi chác vạn lần đau để mơ nhận về đôi khoảnh khắc ngọt ngào mong manh sương khói”

Và theo tôi đây là hai dòng thơ hay nhất:
“em chỉ là yêu chính mình thôi - mong tình yêu cứu rỗi
chấp chới suốt một đời vẫn không nỡ buông trôi...”

Đó là hai dòng thơ rất thật, rất hay, rất khéo lý giải, lý giải cho người, cho mình…..,là góc khuất sâu lắng trong tâm hồn, là trạng thái tâm lý thuận với tự nhiên, là sự đan xen tự bạch, là mong muốn, cùng với chấp chới, níu kéo…. Theo tôi đây chính là điểm xuyết hay nhất trong bài thơ…

Thế là cũng xong một comment có đủ ba phần: mở-thân-kết của một học sinh, đây là cảm nhận riêng về thơ vào buổi sáng cuối tuần, có thể nông cạn, nhất thời.


Bài thơ đây:

CHỈ LÀ THƯƠNG CHÍNH MÌNH THÔI

ngàn chiếc hôn sâu, ngàn chiếc hôn xa vời vợi
em trao anh, kẻo không kịp sau này
chúng mình không có ngày mai, nên yêu nhớ trong em mãi chông
chênh nỗi xa bờ lạc bãi
mãi nặng lòng vương níu phút ngùi say

tựa vào chính trái tim mình, yêu cho thấu nỗi trắng tay
yêu cho thấu tình yêu huyễn hoặc
yêu chỉ để biết mình còn đây, vẫn còn đây xao xác
ngần ấy bẽ bàng vẫn chưa đủ để vô tri...

nào phải đâu lòng em chỉ biết có cho đi
em cũng là đang vun vén cho mình bao ước mơ ích kỷ
em đang gom góp về em từng mảnh vụn khát khao hoen rỉ
đang cố giữ không rời những dư ảnh nhạt nhoà xanh !

em chỉ là yêu để giữ ấm trái tim mình
tự đổi chác vạn lần đau để mơ nhận về đôi khoảnh khắc ngọt ngào
mong manh sương khói
em chỉ là thương chính mình thôi - mong tình yêu cứu rỗi
chấp chới suốt một đời vẫn không nỡ buông trôi...

Thơ Đinh Thị Thu Vân






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét